Hải Triều
604.879.1179
* * *
Thiếu úy Biệt Kích Dù Vũ Văn Tư
trằn trọc không ngủ được. Đơn vị anh được lệnh chuyển
quân về đóng ở Tam Hiệp, Biên Ḥa, nơi mà tinh thần chống cộng của đồng
bào Thiên Chúa giáo vững vàng như sắt, như đá. Sự có mặt của những toán
Biệt Cách Dù làm các đơn vị quân dân pḥng thủ ở đây lên tinh thần. Tư đi
hết nhà dân đến nhà thờ. Có những đêm Tư âm thầm vào nhà thờ nh́n chăm
chăm vào tượng Chúa để cầu xin một phép lạ, không phải cho anh, mà cho
quê hương, để Bắc quân bị tan biến trong trận Long Khánh và không một tên
nào ṃ qua Tam Hiệp để vây Sài G̣n. Anh thấy tượng Chúa buồn buồn, anh thấy
tượng Đức Mẹ dường như muốn khóc. Anh về lại đơn vị
trùm poncho ngủ. Giấc ngủ vỡ tan theo t́nh h́nh tin tức chiến sự căng cứng
cứ một ngày gần về phía Sài G̣n.
Sáng ngày 28 rạng 29 tháng Tư, đơn
vị anh được tin cho biết về các hướng chuyển quân của địch,
trong đó có một đơn vị cộng sản có chiến xa sẽ di chuyển t? Tân Phong
hướng chiến khu D tiến về ṿng đai phi trường Biên Ḥa theo lộ tŕnh quốc
lộ 1 vào Hố Nai. Tất cả đơn vị đă sẵn sàng trong tư thế chiến
đấu. Các đơn vị địa phương và nhân dân tự vệ, súng đủ
loại bỗng nhiên thành những người lính tử thủ. Họ phân công, tăng cường
pḥng thủ và di chuyển đồng bào khỏi vùng có thể sắp xẩy ra những cuộc
đụng độ đẫm máu.
Sáng sớm 30 tháng Tư, Tư và các sĩ
quan được đơn vị trưởng mời họp khẩn cấp, chờ lệnh
Sài G̣n. Trời Tam Hiệp vẫn chờ cơn băo lửa trong tinh thần chuẩn bị cho
cuộc thư hùng chết bỏ. Đến khoảng vừa sau 10 giờ sáng, các sĩ quan quay
quanh chiếc radio, im lặng, đợi chờ một cái ǵ vô cùng nghiêm trọng. Bỗng tiếng
tướng Dương văn Minh ồn ồn vang lên lệnh buông súng. Tư đập tay
xuống bàn. Chiếc đồng hồ vỡ tung, đứt dây văng xuống đất.
Các sĩ quan có mặt, người chửi thề, kẻ ôm mặt khóc. Vị sĩ quan Dù,
cấp chỉ huy của Tư đang gục mặt xuống bàn, hai vai ông run lên. Một lúc
sau, ông đứng dậy nói trong hai hàng nước mắt:
- Định mệnh oan nghiệt! Định mệnh
oan nghiệt! Thế là hết! Anh em tan hàng và thoát khỏi vùng này gấp! Chiến xa địch có thể đang rất gần!
- Sao dễ dàng vậy ông thầy? Mơ hay
thực ông thầy! Hỏa ngục An Lộc ḿnh coi như pha! Sao bay giờ chưa bắn
phát đạn lại tan hàng? - Tổng thống đă bó tay hàng, lệnh chúng ta buông súng. Làm
sao chuyển xoay thế nước? Làm sao xoay chuyển lịch sử? Công chuyện bây giờ
là cứu mạng anh em? Anh em nghe rơ?
Không khí im lặng, tịch mịch, thê lương.
Không một ai trả lời. Một thứ im lặng nặng nề, uất nghẹn. Tư
bỗng lên tiếng:
- Không! Tụi em nghe rơ nhưng không buông súng!
Dương Văn Minh ra lệnh đầu hàng là chuyện của ông Dương Văn Minh. Tụi em không thể quăng súng! Biệt Kích
Dù không bao giờ quăng súng! Ông thầy mặc tụi em!
- Thế cậu làm ǵ?
Tư không trả lời người chỉ
huy của ḿnh. Anh đứng phắt day chào tay người đơn vị trưởng
và bỏ ra khỏi pḥng:
- Vĩnh biệt ông thầy và anh em!
Đây là lần đầu tiên trong đời
binh nghiệp mà Tư hành sử như vậy đới với cấp chỉ huy. Đơn vị
trưởng Tư lặng lẽ nh́n Tư đi cho đến khi bóng anh khuất ở một
góc đường dẫn về vị trí công sự pḥng thủ của toán Tư trách nhiệm.
Ông thở dài và mọi người giải tán.
Thiếu úy Tư về vị trí anh em đang
bố trí chờ địch. Họ thấy nét mặt Tư như căng ra, căng thẳng
và quyết liệt. Anh nói với anh em:
- Thằng cha Minh Bự ra lệnh buông súng
rồi! Mấy ông đại bàng lớn nhỏ đă chấp nhận lệnh của Dương
Văn Minh. Tôi th́ không. Anh em nào theo tôi th́ gom hết súng đạn và M72 xếp hàng theo tôi. Anh
em nào nặng gánh gia đ́nh th́ ngay từ lúc này, bẻ súng, hay chôn súng, rời khỏi nơi
đây gấp! Tôi c̣n chỉ huy anh em. Đây là lệnh! Lệnh sau cùng trước khi chia tay!
Thầy tṛ Thiếu úy Tư nhom vào nhau, ôm
nhau, kẻ khóc, người gạt nước mắt khi chia tay. Tư gom c̣n lại anh em khoảng
một bán tiểu đội chịu ở lại với Tư, mỗi người hai ống
M72, lựu đạn, súng cá nhân và ba lô. Tư dẫn anh em di chuyển nhanh về xứ đạo
Kim B... Đó là quê quán của một số anh em trong toán không buông súng của Tư. Tư đưa
anh em lẩn vào một dăy nhà quen. Dăy nhà chỉ c̣n lại một bà cụ già:
- Bác Tám! Cháu là Vũ Văn Tư! Bác c̣n nhớ
cháu? Bà con đâu hết rồi?
- À, tôi nhớ rồi! Cậu Tư Biệt
Kích Dù! Cậu Tư về đây làm ǵ, bà con tản cư về Sài G̣n, v́ nghe nói cộng sản
có thể vô đây! Mà mấy cậu đói không?
- Sáng giờ tụi con chưa có ǵ trong bụng
hết...
- C̣n nồi thịt kho sau bếp. Tôi nấu
nồi cơm cho mấy cậu ăn!
Mặt tiền nhà thờ Kim B... bên trái là
cột cây số 6 tính từ Biên Ḥa lên, bên phải là những căn nhà dân bỏ hoang, cách đó
không xa là trường tiểu học Hải Pḥng có một địa thế che khuất thuận
tiện cho một cuộc phục kích. Tư ra lệnh anh em đào hầm và ngụy trang gấp
để sẵn sàng cho một cuộc tấn công chớp nhoáng và rút nhanh theo kế hoạch.
Các Biệt Kích Dù c̣n lại mặt trận
không có lệnh hành quân do Thiếu úy Tư chỉ huy, không có đại bàng trên trời, dưới
đất, cũng không có hệ thống truyền tin, không Tổng Tham Mưu, không dinh Độc
Lập... Chỉ có thầy tṛ Tư, Văn, Lễ, Hùng, Sự và Bảy đang dàn trận
đối đầu với Bắc quân vào xế 30 tháng Tư, 4 tiếng đồng hồ
sau lệnh cho quân đội buông súng của tướng Dương Văn Minh. Lúc này, trên
mặt những Biệt Kích Dù không c̣n nước mắt buổi sáng, mà mặt họ lại
đăm đăm chờ giặc như những lần phục kích năm xưa, bất
chấp cái ǵ xẩy ra cho họ.
Tư phân phối vị trí tác xạ cho từng
anh em và chỉ thị:
- Trận này chỉ sài M72! Không dùng súng nhỏ
và lựu đạn, thứ này chỉ để tự vệ trên đường tàng h́nh
mà thôi! Nếu địch xuất hiện trong tầm hiệu quả, xe nhỏ và Molotova vận
tải, chơi trực xạ một M72. Nếu T54, tập trung tối thiểu là 2 M72 một
chiếc cùng lúc để con cua bị rang muối ngay tức khắc, nếu nó c̣n sống,
nó quay đại liên th́ ḿnh không thoát được theo kế hoạch, không về được
với vợ con. Tất cả phần đuôi của đoàn xe địch c̣n lại, chơi
xả láng tất cả M72 c̣n lại vào mục tiêu, kể cả bộ binh tùng thiết...
Và tàng h́nh thật nhanh trước khi địch tỉnh hồn phát giác vị trí tấn công
và đường thoát của tụi ḿnh!
- Rồi sau đó tụi em gặp Thiếu úy ở đâu?
- Tại nhà thằng Hùng ở Ngă Ba Hàng Xanh
tối ngày mai nếu tụi ḿnh không thằng nào rách áo hay đi phép dài hạn! Nhưng ḿnh
chơi cú này như ma như quỷ, bố tụi nó cũng không ngờ! Nhớ! Tụi ḿnh
phải gặp nhau lần cuối trước khi chia tay mà không biết bao giờ gặp lại!
Đúng như nguồn tin hôm trước và dự
đoán hôm nay, dưới ánh nắng gay gắt, trước nhất là một chiếc jeep
đi đầu, ngay sau là tiếng xích sắt nghiến trên mặt đường của
một chiếc T54 ṇng đại bác kềnh càng chỉa về trước, hai bên hông xe là
một số bộ đội, có cả du kích dép râu có lẽ lần đầu tiên được
"cưỡi" xe tăng, rồi tiếp theo là 2 chiếc Molotova đầy bộ đội
miền Bắc và du kích dép râu, mũ tai bèo, lá ngụy trang. Họ di chuyển dường như
khá chủ quan là sau cả buổi lệnh buông súng của Dương Văn Minh loan báo trên
đài, các ổ kháng cự của quân đội VNCH đă rời vũ khí, bỏ trống
chiến trường. Họ chuyển
quân như đi duyệt binh, như phô trương lực lượng.
Tư và bán tiểu đội Biệt Kích
Dù chỉ chú ư đến phần đầu kể từ chiếc xe jeep để có thể
tấn công chớp nhóng và rút nhanh trước khi địch hoàn hồn. Đoàn xe tiến ngày
càng gần vào vị trí ổ phục kích. Tư b́nh thản nói nhỏ vào tai các xạ thủ:
- Jeep có sĩ quan đi đầu, cậu
chơi chính xác 1 quả cho tôi!... Chiếc T54 kế, hai cậu chơi hai quả trực xạ
ngang hông cùng một lúc!... Hai Molotova đi sau, mỗi chiếc một quả chính xác cho tôi!...
Các ống phóng c̣n lại, các cậu xả láng hết vào bất cứ đoàn xe hay đám
tùng thiết nào xuất hiện trong tầm tác xạ! Và ngay sau đó, biến nhanh theo tôi! Không
chần chờ ở lại xem kết quả! Hổ nhanh như ma như biến mới sống!
Tiếng xích sắt chiếc T54 nghiến
đường kềnh càng mỗi lúc một gần. Chiếc jeep có một sĩ quan cấp
đại tá và hai nhân viên truyền tin cùng chiếc T54 vừa lọt vào tầm tác xạ hữu
hiệu, có thể nói là quá sát vị trí phục kích, Tư ra lệnh khai hỏa.
- Ầm!
Một vệt lửa vụt đi, quả
M72 lao như điện xẹt vào mục tiêu. "Tiến về Sài G̣n. Ta giết sạch giặc
thù" chưa thấy đâu, nhưng chiếc jeep đi đầu bị thổi tung lên như
con diều giấy bốc cháy. Bị tấn công bất ngờ, chiếc T54 hoảng hồn
nă một phát đại bác lên tháp chuông nhà thờ. Tháp chuông bị vỡ sụp một góc.
Nhanh như chớp, trước khi đại liên và đại bác tác xạ vào các vị trí
nghi ngờ khác, hai quả M72 phóng thẳng vào hông phải chiếc T54:
- Ầm! Ầm!
Chiếc T54 lật ngửa sang một bên,
bốc cháy bên vệ đường. Ba quả M72 tấn công quá nhanh, chỉ trong ṿng không tới
30 giây, bộ đội Bắc Việt và các du kích bám trên xe không phản ứng kịp, bị
văng xuống như sung rụng. Trong một tích tắc tiếp theo đó, hàng loạt M72
phóng thẳng vào hai chiếc Molotova chở đầy lính đủ loại, nón cối, mũ
tai bèo và vài chiếc đi sau.
- Ầm! Ầm! Ầm...!
Nguyên một đoạn đường
c̣n lại trong tầm tác xạ của M72 bỗng chốc thành băi chiến lửa khói đầy
xác xe và người chết. Tiếng súng AK khai hỏa từ phía sau đoàn "con-voi" nhưng
họ không biết họ bị tấn công từ đâu. Không một tiếng súng nhỏ M16
bắn trả. Bỗng chốc chiến trường thành một thứ chiến trường
im lặng chết người. Trong cái khoảnh khắc im lặng mà Bắc quân c̣n nằm
chết dí trên mặt đất bắn lung tung, chưa nắm vững t́nh h́nh địch
và thiệt hại của các chiếc xe đi đầu, bán tiểu đội Biệt Kích
Dù đă biến đi tự lúc nào.
Sau khi không nghe thấy ǵ nữa, các đơn
vị Bắc quân và chiến xa c̣n lại thận trọng dàn quân thành một ṿng cung bọc
tṛn khu vực nhà dân, nhà thờ và trường tiểu học. Họ di chuyển chậm và
họ nghĩ rằng trận phục kích kế tiếp sẽ diễn ra. Nhưng không! Tiếng
nổ lác đác c̣n lại chỉ nghe thấy từ ḷng chiếc T54 với những đạn
loại nhỏ bị cháy và c̣n phát nổ. Ṿng vây khép lại như một mẻ lưới,
càng lúc càng nhỏ dần.
Bắc quân uất giận bắt đi vị
linh mục già chánh xứ co ro trong nhà thờ và mấy người dân đau ốm tá túc trong
nhà thờ. Họ lục soát trong nhà dân, bắt thêm vài người. Tháp chuông nhà thờ đổ
nát nhưng tượng Chúa và tượng Đức Mẹ vẫn c̣n, một tên VC lia vào tượng
một tràng AK và ra ngoài, hắn lầm lừ như con hổ bị trọng thương.
Một tên chỉ huy hạch hỏi hai người dân điều ǵ không rơ, song sau đó, họ
bắn cả hai ngay trước cổng nhà thờ.
Toán quân cộng sản tiếp tục di
chuyển, áp tải theo linh mục chánh xứ và những người dân vô tội, đến
ngay tại cây số 7, họ dừng chân, họ bàn chuyện ǵ không biết, nhưng sau đó
họ lôi ra bắn tiếp 2 người nữa và vứt xác bên vệ đường. Người
dân miền Nam, những người bị bắt c̣n sống chưa bị hành quyết tại
cây số 7, những người c̣n sống trong các nhà bên đường... kinh hoàng, vài người
đă la hét trong cơn hoảng loạn tâm thần. Họ thấy cái chết lắc lư
trên đầu họ. Và dường như Bắc quân thấy một cái ǵ không ổn trong
hành động của họ trước những tiếng gào thét tuyệt vọng của
đồng bào, họ ngưng hành quyết những người c̣n lại.
Trên quốc lộ 1, đoạn đường
từ cây số 6 trước nhà thờ Kim B đến cây số 7 cũng chính là một phần
của đoạn đường "Tiến về Sài G̣n, ta giết sạch giặc thù!" Bài
hát "Tiến về Sài G̣n" của Huỳnh Minh Siêng đă hiện thực trên những vũng
máu của người dân vô tội.
Ngày 1 tháng 5, thủ đô Sài G̣n tang tóc. Chiều,
gió nhe ïthổi từ sông Sài G̣n như hơi thở tàn hơi trên từng sợi tóc của
những người dân phờ phạc, âu lo, trên từng tàng cây hai bên đường như
cảm nhận một mùa xuân tang tóc. Sài G̣n thoi thóp thở. Đâu đó, người ta thỉnh
thoảng c̣n nghe tiếng súng, tiếng lưu đạn nổ. Tiếng nổ của những
người tự tử chết theo thành. Tiếng súng của những anh em c̣n chiến đấu tuyệt vọng từ những hẻm hóc
giữa thủ đô liệm chết.
Tư lần ṃ đến địa điểm
hẹn anh em ở Ngă Ba Hàng Xanh. Thầy tṛ Tư lặng lẽ ôm nhau, cùng nhau ăn một
bữa cơm ly biệt sau cùng. Tư bùi ngùi nói với anh em:
- Trách nhiệm của chúng ta đối với
Tổ Quốc đă tṛn. Không ai lệnh cho chúng ta phải đánh trận sau cùng khi Dương
Văn Minh đă đầu hàng. Tôi tạ ơn Thiên Chúa, tạ ơn Đức Mẹ đă bảo
bọc chúng ta để c̣n gặp đủ anh em đêm nay. Nhưng ngay trong đêm nay, tôi
không c̣n là người chỉ huy anh em, anh em mỗi người tự thay tên đổi họ
để về nguyên quán, lo cho gia đ́nh, vợ con. Tôi sẽ c̣n ở lại Sài G̣n ít hôm
coi t́nh h́nh, và có thể trở lại coi tận mặt chiếc T54 bị bắn cháy trước
khi về lại Cao nguyên.
- Em c̣n độc thân! Ông thầy cho em ở
lại và tháp tùng ông thầy!
- Không! Em về với bà cụ! T́nh h́nh vô
cùng nguy hiểm! Thôi, chúng ta chia tay! Coi chừng mấy thằng 30 nằm vùng!
Đèn trong trong pḥng vụt tắt. Bán tiểu
đội Biệt Kích Dù không c̣n quân phục, không c̣n vũ khí của thiếu úy Vũ Văn
Tư ôm nhau trong bóng tối. Người ta không thấy nước mắt, chỉ nghe những
tiếng nấc ly biệt, nghẹn ngào...
Mấy hôm sau, Tư lẻn về lại
Hố Nai một ḿnh. Địch vẫn chưa áp đặt gắt gao sự kiểm soát trong
vùng. Tư mặc đồ rách rưới như một nông dân lần đến thăm
nhà thờ Kim B và khu vực trận địa. Tư lựa một góc nhà khuất, dựa
lưng nh́n chiếc T54 và xác chiếc jeep nằm tan nát bên cạnh. Tư được biết
một sĩ quan cấp đ?i tá và hai người lính truyền tin đă tử thương
trong trận phục kích, số thương vong trên các chiếc Molotova và đoàn quân phía sau
không rơ. Về lại Sài G̣n, Tư gặp một số bạn thân kể lại trận đánh
và anh biến mất khỏi Sài G̣n sau đó.
Một năm sau, Tư hoàn toàn thay tên, đổi
họ và sống như một người dân không biết ǵ về lính tráng. Lặng lẽ,
âm thầm, uất ức và chán đời về sống ẩn dật về sống ở
Cao nguyên. Thiếu úy Biệt Kích Dù Vũ Văn Tư đă không c̣n trên cơi đời. Dần
dà, anh trở thành người thất chí rồi mất trí. Anh không điên, nhưng người
nhà cho biết anh Tư ngày nào cũng như ngày nào, suốt ngày cứ lầm bầm... những
câu " Tại sao đầu hàng? Tại sao đầu hàng? Quân phản bội! Quân hèn nhát! Tại
sao đầu hàng? Tại sao đầu hàng?..." Và trong một đêm mưa Cao nguyên sấm
động rung trời như hét lời hận uất giữa không trung, mưa như trút
nước, anh Tư nằm liệt giường, mê sảng. Trong cơn mê, anh cũng cứ
thều thào... " Tại sao đầu hàng? Tại sao đầu hàng?..." Và sáng hôm sau, anh nằm
yên, vĩnh viễn ra đi không bao giờ trở lại.
Thiếu úy Biệt Kích Dù Vũ Văn Tư
mất năm 1976 dưới một cái tên hoàn toàn xa lạ, không vinh thăng, không phủ cờ,
không huy chương, không một cánh hoa dù có mặt cạnh áo quan. Anh nhắm mắt nhưng
mối hờn không chết trên quê hương, và chỉ một ḿnh anh mang theo niềm hận
uất khôn nguôi của riêng ḿnh xuống đáy huyệt sâu. Khối hờn chung trong hơn
ba mươi năm vẫn c̣n vẫn c̣n bàng bạc trên từng ngọn cây tấc đất...
dẫu dấu tích của cuộc chiến bi hùng đă tàn phai theo tháng, theo năm.
Hải Triều / Trung Nghĩa