Nhạc>>Cám ơn Anh.....NGƯỜI CHIẾN
SĨ VÔ DANH.
Văn Tế Chiến Sĩ Trận Vong Ngày
Quốc Hận
Nguyễn Mạnh Trinh |
|
|
|
|
|
Ô hô!
Xưa, truyền tụng bài Điếu Cổ Chiến Trường Văn,
lời Lư Hoa đă dăi dầu cùng thiên cổ. Nay, đọc lại Văn Tế
Nghĩa Sĩ Cần Giuộc, tiếng Đồ Chiểu c̣n sang sảng
với non sông. Than ôi Hồn tử sĩ gió ù ù thổi, trung nghĩa đài lửa
thắp nhớ người xưa. Đất linh thiêng vùi chôn thân xác, đàn trận vong
lời vẳng tận thiên thu. Vận nước đến thời Anh hùng mạt vận Hai
mươi năm xây đắp quốc gia, ngăn sóng đỏ, cầm gươm giữ
nước Một thế kỷ lầm than dân tộc, xót thế thời, đứng
dậy dưới cờ.
Tháng tư đen, bỗng t́nh cảnh xảy đàn tan
nghé Ất măo buồn, chợt tang thương tan cửa nát nhà Phe Cộng hung
hăng, đằng sau Nga Tàu tận t́nh chi viện, xe tăng súng lớn thừa thăi ê hề,
đạn vung văi tối trời mù đất Phía ta thế thủ, mặt trước
đồng minh buông tay không giúp, máy bay tàu thủy thiếu thốn xăng dầu, pháo nhỏ
giọt làm sao chiến thắng. Muốn tận t́nh tranh đấu, mà ai xui bỏ
đất bỏ dân. Thích xông thành đụt pháo, ngỡ ḿnh đang giữ xóm giữ làng. Cơ
đồ mất, tướng quân tử tiết, sáng trưng tinh đẩu, linh hiển
thành phúc thần phù hộ non sông Chính quyền tan, dân chúng khóc than, xâm lược đă
bạo tàn bắt người cướp của.
Nhớ linh xưa, Mắt biếc
môi hồng, tuổi trai trẻ dập dồn bao ước vọng Đôi mươi xanh
tóc, vào lửa binh đâu ngại chuyện tương lai Nhập binh ngũ phận kẻ
nam nhi, đời chinh khách dậm ngàn vó ngựa Khoác nhung bào kiếp sống hào
hùng, thân bách chiến xá ǵ sinh tử Mùa hè đỏ lửa, gh́m tay súng giữ
vững biên cương. Mậu thân khói tỏa, vững niềm tin yên b́nh phố thị. Bảo
quốc trấn không, cánh chim trời dọc ngang, đi chẳng về, không trung gửi xác
thân. Đại dương vùng vẫy, ḱnh ngư ngoài biển lớn, bỏ bến
bờ, sóng dữ náu h́nh hài. Nào nhảy dù, biệt động,.. trăm trận
xông pha, chiến tích đă nức danh kim cổ Nào thiết giáp, pháo binh,.. khí thế
đằng đằng, sấm sét dáng lên đầu giặc dữ. Dù chán ghét chiến
chinh, nhưng vẫn phải dấn thân binh lửa. Mặc t́nh đời
đen bạc, măi một ḷng báo quốc trung trinh. Trí vốn quen sách vở thư sinh,
bỏ trường lớp đi vào chiến trận. Óc chất chồng
lục thao tam lược, có xá ǵ làn đạn mũi tên. Ghét giặc bạo tàn,
pháo kích dân lành, chẳng xót thương đồng bào ruột thịt. Chở
che bá tánh, chiến địa tung hoành, sức đoạn ḱnh yên hàn xă tắc.
Nào
ngờ đâu Da ngựa bọc thây, chữ quy khứ đă đành về âm cảnh.
Đầu non trăng dăi, câu chiêu hồn đủ sót chốn dương gian. Bàn
cờ thua, ai cứu được giang san. Gặp vận bĩ, liều thân cùng đất
tổ. Hỡi ơi! Một trận tan tành, Trời thủ đô vần vũ
áng mây tang. Muôn dân thương khó, Đất phương nam ngơ ngác ngọn
cờ hàng.
Cuối tháng tư, thế cùng lực tận, tướng trấn ải cam
đành tự tận, nêu tiếng thơm để lại ngàn sau. Đầu tháng
năm, hàng ngũ vỡ tan, quân tử thủ liều tấm thân, đời anh kiệt ghi
cùng sử sách. Mặt trận Sài G̣n ngày ră ngũ, cả tiểu đội nắm
tay ôm lựu đạn, sống cùng nhau và chết cũng cùng nhau. Bản doanh
Cần Thơ đêm buông súng, khắp quân đoàn lệ khóc thương tư lệnh,
sinh vi tướng và tử cũng vi thần. Bao nhiêu người gục ngă, vạn
chiến sĩ vô danh tô máu sắc cờ. Bấy nhiêu gương nghĩa dũng, muôn
anh linh hiến ḿnh v́ nước hy sinh.
Thế mà Đài tưởng niệm chỉ
đành trong tâm tưởng, phận kẻ thua đâu có được đền miếu
huy hoàng. Bức tượng Tiếc Thương đem dập vùi hoang phế, khiến
nhân tâm đau xót thảm thương. Nghĩa trang Quân Đội đành rêu loang cỏ áy,
xui quốc dân thống hận đoạn trường. Ở hải ngoại,
muôn ḷng tưởng niệm, cuối tháng tư thắp nén nhang thơm. Nơi lưu
lạc, vạn lời thương cảm, đầu tháng năm đốt nến nhớ
người. Vọng hồn trung liệt Ly rượu nồng tựa nước mắt
muôn thu Tưởng đấng hùng tài. Chén nước trong giống suối nguồn
son tạc. Thác chẳng cần đền miếu, sống muôn thuở lừng
danh Sống không kể gian nguy, thác ngàn năm nhang khói. Ơi hỡi anh
hùng chiến sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa. Về đây chứng giám.
Hồn
linh thượng hưởng. |
|